Sau khi hai đội tách ra, Cung Bảo Đinh tự tính toán xem nên làm sao ứng phó Đinh Minh Quang.
Đầu tiên Cung Bảo Đinh đi tới địa điểm đã định, sau đó thì nhất định phải tách khỏi Đinh Minh Quang, bởi vì anh cần phải gặp nhân viên thu nhận kia, thật ra chính là Ôn Văn trong lớp áo may mô, dẫn Đinh Minh Quang đi theo thì không tiện lắm.
Nhưng phải dẫn Đinh Minh Quang thì mới có lợi, cậu ta không cần ra tay cũng có thể quấy nhiễu sức mạnh của Nhan Bích Thanh.
Có Đinh Minh Quang ở, hành động của bọn họ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Trước đó khi còn ở trong trạm thu nhận, Ôn Văn đã để lại một ký hiệu trên người Cung Bảo Đinh, chỉ cần Ôn Văn đang ở trong trạm thu nhận thì có thể thông qua ký hiệu này liên hệ với Cung Bảo Đinh.
Dù sao thì có sự tồn tại của Đinh Minh Quang, không quản là dùng sản phẩm điện tử nào giao dịch cũng không an toàn.
Ôn Văn không dùng điện thoại liên lạc thì không sợ bại lộ.
Sau khi Đinh Minh Quang tìm được vị trí của Nhan Bích Thanh, Ôn Văn bắt đầu đi tới nơi Nhan Bích Thanh ẩn núp.
Không biết có phải vừa vặn hay không, lần này nơi ẩn núp của Nhan Bích Thanh chính là khu vui chơi của thành phố Phù Dung Hà.
Hiện giờ khu vui chơi này đã bị đóng kín, không cho phép ai tiến vào, đối với bên ngoài nói là vì trận cháy lớn nên kiến trúc bên trong rất dễ sụp đổ, không thể cho người tiến vào.
Nhưng thực tế thì bởi vì nơi này có ý chí của quái vật cấp tai biến lưu lại, người bình thường đi vào có khả năng sẽ sinh ra biến dị.
Hơn nữa cũng không biết là nơi này còn quái vật gì hay không.
Dù sao thì lần trước ở đây cũng tụ tập quá nhiều quái vật, cho nên ngay cả Hiệp Hội Thợ Săn cũng không thể đảm bảo nơi này tuyệt đối an toàn.
Có điều những thứ này đối với Nhan Bích Thanh thì căn bản không thành vấn đề, chút hơi thở của quái cấp tai biến không đến mức tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
Hơn nữa không có người khác tới đây, vừa vặn tiện cho hắn ẩn núp.
Mặc dù không chân chính thừa kế toàn bộ ký ức của Nhan Bích Thanh nhưng hắn cũng lờ mờ hiểu được năng lực của Đinh Minh Quang.
Hắn biết Đinh Minh Quang có thể dựa vào một sinh vật điện tử giả lập để điều khiển các thiết bị điện tử.
Vì thế hắn nghi ngờ lần phát hiện trước là Đinh Minh Quang đã nương theo dấu vết xuyên không gian để tìm ra hắn.
Nguyên nhân chính là vậy nên lần này sau khi xuyên không, hắn không ở yên ở đó mà chạy đi một khoảng cách nữa, trốn trong khu vui chơi Phù Dung Hà.
Trải qua một biến cố lớn nên không còn bất kỳ sản phẩm điện tử nào tồn tại, đối với Đinh Minh Quang mà nói, nơi này là một nơi không thể giám sát.
Nhưng nếu lần này còn bị tìm được thì tình huống có lẽ sẽ rất ác liệt.
...
Tuy nhóm Cung Bảo Đinh xuất phát trước nhưng vị trí của Ôn Văn cách khu vui chơi Phù Dung Hà gần hơn, vì thế nên anh lại tới sớm hơn.
Vị trí mà Đinh Minh Quang định vị được chỉ là một phạm vi mơ hồ, chỉ biết Nhan Bích Thanh đang ở trong khu vui chơi mà thôi, nhưng cụ thể ở nơi nào thì không thể dò xét được.
Tuy Đinh Minh Quang có để lại ký hiệu trên người Nhan Bích Thanh nhưng ở nơi không có thiết bị điện tử tồn tại như thế này, năng lực của Đinh Minh Quang cũng suy yếu hẳn, chỉ có thể xác định được vị trí đại khái mà thôi.
Có điều, đối với Ôn Văn, muốn tìm Nhan Bích Thanh ở nơi này lại là chuyện rất dễ.
"Không thể tóm được mày trong thành phố, nhưng nếu chỉ là một khu vui chơi thôi, tao còn không tìm được mày à?"
Ôn Văn rít dài một tiếng, chờ một lát sau, một đám dơi ồ ạt bay tới.
Nhưng chúng nó chỉ nguyện ý ở bên ngoài công viên mà thôi, không dám bay vào trong.
So với nhân loại thì động vật lại càng nhạy bén với nguy hiểm hơn, đối với đám dơi mà nói, nơi này giống hệt như hang quỷ vậy.
"Tao muốn tìm một kẻ ở bên trong, đi tìm hắn, nhưng đừng làm hắn chú ý." Ôn Văn ra lệnh.
Nhưng đám dơi cứ lẩn quẩn bên ngoài không chịu vào.
Ôn Văn than khẽ một tiếng, trừng mắt, khí tức quái dị tỏa ra.
Đám dơi không còn do dự nữa, tất cả chúng đều bay ào vào trong khu vui chơi.
Mệnh lệnh của vampire đối với lũ dơi có hai loại, một là ôn hòa, có thể điều khiển chúng giúp mình làm việc, loại còn lại có tính cưỡng chế hơn, thậm chí có thể lệnh cho lũ dơi đi tìm chết.
Khu vui chơi khủng bố với lũ dơi như vậy, nếu không ra mệnh lệnh cưỡng chế thì chỉ sợ không có con nào nguyện ý tiến vào.
Đám dơi bay lượn khắp các ngõ ngách trong sân chơi, Ôn Văn thông qua tin tức đám dơi truyền về để suy đoán những nơi mà Nhan Bích Thanh có khả năng ẩn núp.
Lúc Ôn Văn cuối cùng cũng xác định được vị trí của Nhan Bích Thanh thì chỉ có một nửa đám dơi bình an trở lại.
Một nửa còn lại không hẳn là chết nhưng chúng đã thoát khỏi sự khống chế của Ôn Văn, có lẽ tinh thần lẫn thân thể chúng đã xuất hiện biến dị.
Hơi thở tai biến lưu lại nơi này đã rất yếu ớt, nếu người bình thường tiến vào nhưng may mắn thì có thể nguyên vẹn đi ra.
Nhưng nếu may mắn không tốt lắm thì có khả năng sẽ biến thành kẻ sát nhân điên cuồng, tệ thì tệ nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng đối với sinh vật nhỏ bé như loài dơi thì ảnh hưởng rất lớn, mức độ nguy hiểm còn ghê hơn cả đầm rồng hang hổ.
Gương mặt chuột của đám dơi xuất hiện biểu cảm sợ sệt đầy nhân tính hóa, Ôn Văn quơ quơ tay bảo chúng bay đi.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám dơi giống như nhận được lệnh ân xá, vội vàng bay đi.
"Cái đệt, lúc tao gọi bọn mày tới sao không thấy bọn mày bay nhanh vậy chứ?"
"Sau này gần đây nói không chừng sẽ có truyền thuyết về dơi đột biến gen, nhưng có liên quan gì tới mình đâu chứ, he he he."
...
Tới bên ngoài khu vui chơi, Cung Bảo Đinh và Đinh Minh Quang ngừng lại, nếu còn tiến tới nữa thì rất có thể bọn họ sẽ bị Nhan Bích Thanh phát hiện, cho dù Nhan Bích Thanh đã bị thương nặng nhưng như vậy cũng là quá nguy hiểm.
"Nhóc ở đây quan sát nhé, tôi dạo một vòng kiểm tra tình huống, cẩn thận một chút đừng liều lĩnh." Cung Bảo Đinh nói với Đinh Minh Quang.
Đinh Minh Quang gật đầu, Cung Bảo Đinh vẫn luôn là đàn anh đáng tin cậy, vì thế Đinh Minh Quang chỉ cho là Cung Bảo Đinh muốn hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn mà thôi, căn bản không ngờ Cung Bảo Đinh chỉ muốn tự mình liều lĩnh mà thôi.
Sau khi rời đi, Cung Bảo Đinh thử liên hệ với Ôn Văn nhưng phát hiện không thể liên lạc được.
Bởi vì tín hiệu mà Ôn Văn đặt trên người Cung Bảo Đinh chỉ có thể dùng được khi Ôn Văn ở trong Trạm Thu Nhận Tai Ách mà thôi, một khi Ôn Văn rời khỏi trạm thu nhận thì không thể dùng được năng lực này.
Có điều hiện giờ không cần dùng tín hiệu để liên hệ nữa rồi, bởi vì chẳng biết từ khi nào, ở trước mặt Cung Bảo Đinh xuất hiện một bóng dáng quỷ dị.
Bóng dáng ấy khoác áo choàng màu đen, mà bên dưới lớp áo khoác đó là một thân thể trong suốt có chút mơ hồ.
Dùng linh cảm quan sát thì sẽ phát hiện bên ngoài cơ thể này hình như có mấy chục oán niệm quấn lấy, thoạt nhìn có chút kinh sợ.
Lẽ nào... không phải là nhân loại?
Không, tuy thoạt nhìn rất giống hung linh nhưng lại không có hơi thở hung ác vốn có của hung linh, có lẽ là người siêu năng có năng lực đặc biệt.
"Khà khà, ông chính là nhân viên thu nhận mới gia nhập à? Không ngờ lại là một lão già."
"Tôi không già." Cung Bảo Đinh nhíu mày.
Giọng nói của người này khàn khàn khó nghe, giống như cảm giác dùng móng tay cào vào lá sắt vậy, làm người ta nghe mà ngứa ngáy.
Chỉ với âm thanh này, người này phỏng chừng cũng không phải người lương thiện gì.
Người này chính là Ôn Văn đang sử dụng thể chất hung linh của Tần Sảng, lại dùng năng lực quỷ hôn thụ tinh tạo ra một giọng nói kỳ quái, có thể hoàn mỹ che giấu danh tính.
Ôn Văn cảm thấy may mắn vì hung linh có một phần thực thể nên vẫn có thể quặc quần áo, bằng không vì không muốn bại lộ thân phận, có lẽ Ôn Văn đã phải mát mẻ mà tới rồi...
Ừm, chính là mát mẻ thật sự ấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo